Suy Ngẫm

Sợ hãi chỉ còn là quá khứ - Phần 2

Cập nhật: 20/07/2017
Nếu người nào đó hỏi bạn: “Bạn sợ hãi điều gì nhất?” Bạn sẽ im lặng hay trả lời?
 

Sợ hãi chỉ còn là quá khứ - Phần 2

 

Bí mật sự sợ hãi trong tôi

Mọi thứ đang ở trong một quỹ đạo bình yên, êm đềm, xinh đẹp. Bỗng trên mái chòi, xuất hiện một con “quái vật”, nó biết chuyển đổi màu da, từ đen sang xám chuyển dần qua trắng. Cứ thế nó thay đổi sắc màu liên tục. Khi nhìn kỹ, tôi thấy ngón chân nó có màu đỏ như máu, cái đuôi ve vẩy, đôi mắt thì đang nhìn tôi chằm chằm. Người ta thường nói khi ở một mình, mà nơi ấy lại yên tĩnh quá, rất dễ suy nghĩ lung tung và bao trùm cả sợ hãi. Thú thật, trong tôi lúc đó hơi sợ; đang để mắt đề phòng con “quái vật”, bất ngờ nó lại nhảy xuống vồ lấy tôi. Một cảm giác hoảng sợ tột cùng, tôi vùng vẫy, đẩy nó ra khỏi người và cố gắng bật dậy chạy thật nhanh về nhà. Về đến nhà, mặt mày tôi tái mét, hốt hoảng, sợ sệt. Thấy thế, ba tôi vội vàng hỏi:

- Chuyện gì vậy con?

Tôi vừa khóc, vừa nấc, nghẹn ngào nói không ra tiếng.

Ba tôi thấy thế lo lắng lại hỏi dồn:

- Chuyện gì bình tĩnh kể ba nghe nào?

- Dạ...dạ...! Nãy... con... con ở trong chòi nghỉ trưa, con bị một con gì đó tấn công, nó vồ lấy con muốn ăn thịt. Kể đến đây tôi lại khóc thét lên. Vì sợ!

Ba ngồi xuống ôm tôi, xuống giọng hỏi tiếp:

- Thế nó ở đâu? Nó hình dáng như thế nào?

- Dạ nó ghê lắm. Nó cứ đổi màu da liên tục. Nó ở trên mái chòi. Nó có bốn chân, giống như con khủng long trong truyện tranh bữa ba mua cho con á.

- Thế nó lớn không con?

- Dạ nó không lớn lắm, bằng ngón tay cái của con thôi.

Chẳng biết khi ấy, ba tôi nghĩ gì mà chỉ mỉm cười, rồi nói:

- Thôi con vào tắm rửa rồi ăn cơm. Để ba vào rẫy đuổi con “khủng long” ấy đi cho con.

 Đứa em trai tôi, nãy giờ ngồi nghe kể. Nghe đến đoạn con khủng long to bằng ngón tay, nó ôm bụng cười sặc sụa: “Haha..ha... anh hai bị khủng long tấn công, mà khủng long chỉ bằng ngón tay cái, chắc là con thằn lằn rồi”. Điệu bộ nó vừa cười vừa lải nhải: “Anh hai sợ con thằn lằn, anh hai sợ con thằn lằn...em biết rồi nha!”, làm tôi tức điếng người. Mẹ phải nói ngăn: “Không trêu anh nữa, để anh đi tắm, ăn cơm”. Khi ấy, nó mới chịu thôi không nói nữa, nhưng ánh lên khuôn mặt nó là một nụ cười nham hiểm. Sau bữa hôm đó, tôi mới biết mình có đứa em “ngoan” khủng khiếp. Mỗi lần nó sai phạm gì, hay không chịu học bài, rất sợ tôi méc với mẹ; nhưng bây giờ nó không còn sợ tôi như lúc trước nữa. Nó ung dung, tự đắc nói: “Anh hai có sợ con thằn lằn không? Anh có muốn em bắt một con cho anh chơi chứ?” Trong túi nó luôn thủ sẵn một cái hộp và nuôi hẳn một con thằn lằn. Nó xem đó bảo bối để đối trị tôi. Chính vì thế, ký ức tuổi thơ tôi đã vẽ ra một trang mới, luôn là kẻ yếu thế với nỗi sợ hãi. (Tôi nghĩ khi đọc đến đây, bạn đang cười. Mà không sao, khi ấy tôi chỉ là đứa trẻ chín, mười tuổi nên không có gì là ngại cả. Câu chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó đâu... ).

Khi lớn lên, tôi nghĩ theo ngày tháng sẽ không còn sợ nữa, vì đó chỉ là suy nghĩ dại khờ của một thời trẻ con. Nhưng không! Khi đã xuất gia, ở trong chùa tôi lại bị một phen chết khiếp với con vật ấy. Ngoài có đứa em hồi nhỏ rất “thương” tôi, nay vào chùa tôi lại có thêm một sư huynh còn tuyệt vời hơn. Có bao giờ sư huynh ấy tặng tôi thứ gì đâu. Thế mà đêm hôm ấy, sư huynh rộng rãi đem cho tôi một món quà. Sư huynh bước vào phòng tôi với nụ cười thân thiện:

- Sư huynh tặng đệ món quà này nè!

- Chà... hôm nay nhân duyên gì mà sư huynh tặng đồ cho đệ vậy?

- Không có gì hết, huynh nghĩ món này hợp với đệ, nên tặng đệ làm kỷ niệm.

Nói vừa xong, sư huynh nhét cái túi nylon vào tay tôi.

- Đệ mở ra xem ngay đi.

- Dạ! để lát đệ xem. Cám ơn sư huynh nha!

Tôi cũng tò mò không biết là thứ gì nên mở ra xem. Món quà được gói trong hộp rất đẹp, xé từng lớp giấy ra, một lớp, hai lớp, đến lớp thứ ba tôi mới mở nắp hộp ra được. Bất ngờ một thứ gì đó phóng lên tay tôi, một cảm giác mềm mềm, ướt ướt. Khi nhìn lại, cha mẹ ơi...! Lại là nó: “một con thằn lằn”. Tôi hét toáng lên, khiến cả khu Tăng xá đều nghe. (Tăng xá là nơi ở của những người xuất gia). Mấy huynh đệ phòng bên tưởng có chuyện gì, chạy qua xem. Khi biết chuyện, mọi người như đi dự tiệc về, được một trận cười no cả bụng. Có lẽ người cười lớn nhất vẫn là sư huynh chủ nhân của món quà kia! Ghét thật!

Khi dám trải lòng mình ra, để kể cho mọi người nghe điều bí mật về sự sợ hãi của mình, tôi đã có chút ít thay đổi trong suy nghĩ, nhưng không dám mạnh miệng nói là không còn sợ nó nữa. Tôi nói như thế là lừa dối chính mình và bạn cũng chẳng bao giờ tin điều đó. Mỗi người đều có tâm lo sợ nhiều hoặc ít; có người sợ chết; có người sợ cô đơn; có người sợ ma; có người lại sợ cả những con côn trùng như sâu, bọ, rắn, rết... Khi chúng ta đứng trước hoàn cảnh nguy hiểm hoặc biết trước sẽ xảy ra một biến cố, tai nạn nào đó, tâm lý sinh ra bất an, lo lắng dẫn đến lo sợ.

Cao Tâm

Tin tức liên quan

Không đề
06/06/2021
Bóng mát giữa trời
27/08/2018
Làn gió mát buổi sớm bình minh!
23/08/2018
Vĩnh biệt anh
14/07/2018
Đánh mất tuổi thơ
02/07/2018