Đến cửa chùa rũ bỏ trần duyên tính xấu
Vào điện Phật giữ gìn mối đạo tâm lành.
Bài viết
Đón xuân xứ Bắc
Cập nhật: 02/02/2019
Lất phất những hạt mưa phùn nhè nhẹ trong gió. Đâu đó còn lưu lại cái rét căm căm của những ngày cuối đông. Những búp đào sau một thời gian ôm mình ngủ muộn, nay cũng đã thức dậy, hé những cánh hoa đầu tiên đón chào một mùa xuân mới. Những chú chim cũng rời tổ bay vút lên trời cao để tận hưởng thời khắc giao mùa. Còn tôi, phải khoác trên mình chiếc áo lông to xù xù trước khi mở cánh cửa phòng, để đón nhận những làn gió lạnh còn sót lại của mùa đông năm cũ; những hạt mưa phùn đang rơi lất phất trước mái hiên chùa thỉnh thoảng lại rơi lên mặt, lên cả áo quần.
Mùa xuân mới trên xứ Bắc.
Mùa xuân về sẽ sưởi ấm lên ngọn lửa yêu thương. Vì khi xuân về, tết đến là cơ hội cho những người con đang lưu lạc tha phương tìm về với quê hương, với những người thân đang ngóng chờ. Rồi cùng nhau quây quần bên mâm cơm đoàn tụ, thưởng thức một bình trà nóng với những câu chuyện không hồi kết thúc, cùng sưởi ấm bên nồi bánh chưng đang tí tách ngọn lửa hồng, rủ nhau đến chùa cầu an vào những ngày đầu năm... Tết về, đó là khoảng thời gian cho những người con bày tỏ tấm lòng hiếu thảo với cha mẹ, lòng tri ân đến thầy tổ, đó chính là nét đẹp của văn hóa Việt Nam. Bởi lẽ, ngày tết là ngày sum họp gia đình…
Những ngày cuối năm không khí thật náo nhiệt và bận rộn. Mọi người đều tranh thủ hoàn tất những bộn bề năm cũ, cũng như trang hoàng, quét dọn sửa sang nhà cửa. Mỗi người một việc, người lau chùi bàn thờ Phật, bàn thờ gia tiên; người trang trí nhà bằng những câu liễn đỏ; người ra chợ mua sắm tết, và không quên chọn cho mình một nhành đào chơi xuân... Ai cũng hân hoan, vui vẻ, vì họ nghĩ những việc mình làm sẽ giúp gia đình đón một mùa xuân an lành, hạnh phúc hơn và góp phần làm cho mùa xuân đã vui lại càng vui hơn.
Mùa xuân không chỉ đến với mọi người mọi nhà, mà còn đến với ngôi già lam chốn Tổ Tây Khánh. Huynh đệ chúng tôi được trên Sư Phụ cho phép, năm nay ra miền Bắc để đón tết cùng bà con Phật tử chùa Tổ. Ngôi chùa này, khi xưa Sư Tổ đã khai sơn tạo tự và sau này để tưởng nhớ đến ân đức của ân sư, đánh dấu nơi chánh pháp bắt đầu dịch chuyển, và cũng vì chùa đã quá cũ qua thời gian đang dần hư hoại, Thầy chúng tôi đã trùng tu lại cho khang trang hơn. Song, từ ấy đến nay vẫn chưa có Tăng chúng tu học, vì vậy những ngày gần tết chúng tôi trở về chốn Tổ, vừa để tỏ tấm lòng tri ân báo ân, vừa mang lại sinh khí cho cảnh chùa nơi làng quê heo hút. Công việc này có lẽ rất thiết thực, vì vừa làm đẹp cảnh chùa, vừa tạo điều kiện cho bà con Phật tử đến tham quan chiêm bái, có những ấn tượng tốt khi đến chùa và hứa hẹn lần sau lại đến.
Tuy chùa không sư nhưng tinh thần bà con Phật tử rất đoàn kết. Mỗi người một tay, chung nhau làm nên mùa xuân mới. Dù bận rộn với việc đồng áng nhưng bà con vẫn tranh thủ đến công quả vào ban đêm cùng giúp chùa, rồi các em nhỏ tuy phải đến trường cả ngày thế nhưng khi rảnh chúng cũng chạy đến chùa phụ quét dọn... Chính nhờ vào những tấm lòng luôn có tâm với đạo này mà chúng tôi đã hoàn tất các công việc trước đêm giao thừa. Và khi nhìn lại những thành quả làm được chúng tôi thật lòng biết ơn họ, dù không thân quen nhưng đã coi nhau như người một nhà…
Trước giờ giao thừa, mọi người tề tựu về ngôi già lam Tây Khánh rất đông. Ngoài những người Phật tử, trong số ấy còn có cả thanh thiếu niên thuộc tôn giáo bạn vẫn đến tham dự và góp vui. Thế rồi khoảnh khắc mà mọi người mong đợi cũng đến, khi kim đồng hồ chỉ điểm không giờ thì những tiếng vỗ tay, những câu nói chúc mừng năm mới giòn tan như tiếng pháo nổ. Kèm theo là những cái bắt tay lời chúc tụng, những bao lì xì đỏ thắm được gởi tặng mừng tuổi cho nhau... Báo hiệu một mùa xuân an lành đã về!
Xuân đến rồi xuân lại đi. Nhưng đã để lại cho tôi biết bao kỉ niệm, về tình người nơi đây luôn chất phác thật thà, đậm đà tình nghĩa; với cánh đồng xanh gợi nhớ người mẹ hiền nơi quê xa đang ngóng chờ con; với cái lạnh tái tê nhớ chén chè nóng làm ấm lòng người lữ khách; và với mái ngói rêu phong vang vọng tiếng chuông chiều... Để cho tôi, một người con miền Nam phải thổn thức, vấn vương buổi chia ly và mong muốn sẽ trở lại với cội nguồn chốn Tổ, với miền Bắc thân yêu.