Đến cửa chùa rũ bỏ trần duyên tính xấu
Vào điện Phật giữ gìn mối đạo tâm lành.
Bài viết
BUỒN ƠI! CHÀO MI
Cập nhật: 06/11/2024
Đó là tiếng lòng của nó sau ngần ấy thời gian về bên Bụt. Giờ thì nó thấy Bụt thật rồi. Nó cảm nhận được Bụt qua từng lời nói, việc làm. Ngày ấy cũng không biết duyên đưa duyên đẩy gì mà tí tuổi đầu đã thích ăn chay, đi chùa, lạy Phật... Mà thấy vui thôi chứ có biết chi đâu. Nghĩ cũng lạ! Giai đoạn đầu trên đường tìm cầu chân lí, nó cũng mơ hồ lắm vì chưa đủ lớn lại không có người hướng dẫn không được thuận duyên như bây giờ có nhiều kinh sách, băng đĩa mà tiện lợi hơn là smartphone, vậy mà nó cứ bon bon trên đường thiên lý. Để giờ đây, nó đã tự tin hơn vào bản thân là "chân lý này có thật và người nào thật tâm tu học sẽ được an vui là có thật". Đúng thế không nhỉ? Đúng mà vì nó là minh chứng sống đây. Ngày bé lúc nào nó cũng trách trời trách đất sao không thương nó, không thương người để người hiền cứ bị ăn hiếp khổ sở, hành hạ bởi những kẻ xấu ác. Bây giờ thì nó mỉm cười khi nhớ lại, đúng là tâm lý chung của người chưa hiểu đạo. Vì đâu ai cho hay hại ai mà chính mỗi người tự tạo nhân và tự nhận quả thôi. Vì Phật đã dạy:
“Ý dẫn đầu các pháp,
Ý làm chủ, ý tạo;
Nếu với ý ô nhiễm,
Nói lên hay hành động,
Khổ não bước theo sau,
Như xe, chân vật kéo.”
“Ý dẫn đầu các pháp,
Ý làm chủ, ý tạo;
Nếu với ý thanh tịnh,
Nói lên hay hành động,
An lạc bước theo sau,
Như bóng, không rời hình.”
(Kinh Pháp Cú, bài kệ số 1,2)
Rồi sao nữa? Rồi thì cõi Ta Bà vui ít khổ nhiều cũng đúng thật. Vì cái gì được cũng khổ mà mất cũng khổ. Được thì phải giữ mà giữ không được thì khổ. Ghét mà tránh không được cũng khổ. Ôi! Thôi.
Nó và mọi người ai ai cũng thương bản thân mình nhất, thấy mình luôn luôn là nhất. Để ai lỡ va vào mình bằng lời nói, ánh mắt hay hành động là mình "xù lông” lên, mặc kệ người khác có ra sao, chỉ cần ta vui và đủ đầy là được. Nhưng hạnh phúc thật sự không như thế! Đó là một cảm giác rất đặc biệt, đặc biệt chỉ khi "vắng bóng bản ngã to bự của ta". Là một nụ cười của một cụ già khi ta không có gì hơn một ngàn biếu cụ, cụ cười hiền và nắm tay bảo nhiều lắm rồi con; một cái ôm của người xa lạ khi thấy ta bật khóc; một lời động viên giữa lúc ta lạc lõng; một cái bánh, một củ khoai của những người bạn đạo. Thật đẹp làm sao! Hay những lúc tưởng chừng như bỏ cuộc, một cái nắm tay thật ấm. Cố lên nhé!
Bụt! Người thật là bậc Thầy chữa bệnh khổ cho chúng sanh. Ngay cả một người luôn tự ti, luôn phiền não giăng đầy như nó mà khi thực hành chân lý của Người đã thay da đổi thịt, đã biết cười biết vui, mà hơn hết là đã dám vẫy tay chào những muộn phiền đã qua. Nó đã chấp nhận trong hoa có rác rồi Bụt ơi!