Vua Pasenadi (Ba-tư-nặc)
34. KINH CHUYỆN NÀNG LƯỢM CỦI
(Tiền thân Katthahari) (Kinh số 7, Phẩm Apannaka, Chương 1, Tập 4, Tiểu bộ kinh)
Câu chuyện này được bậc đạo sư kể khi ở Jetavana về nàng Vasabhakhattiya. Truyền thuyết kể rằng nàng là con gái của vị Sakka tên Mahanama với một nữ tỳ lên là Nagamunda, và về sau trở thành hoàng hậu của vua Pasenadi nước Kosala. Nàng sanh một con trai cho vua. Về sau, vua biết được dòng họ nữ tỳ của nàng, liền truất phế địa vị của nàng, và truất phế luôn người con trai là Vidudabha. Cả hai chỉ sống ở trong nội cung. Thế Tôn biết được sự việc này, vào buổi sáng, với năm trăm Tỷ-kheo vây quanh, đi đến trú xứ của vua, ngồi trên chỗ ngồi đã soạn sẵn, và nói:
- Thưa đại vương, Vasabhakhattiya ở đâu? Vua kể lại câu chuyện ấy.
- Thưa đại vương, Vasabhakhattiya là con gái của ai?
- Bạch Thế Tôn, của Mahanama.
- Khi nàng đến, nàng là vợ của ai?
- Bạch Thế Tôn, của tôi.
- Thưa đại vương, nàng là con gái của vua. Nàng đến làm vợ vua. Nàng sanh đứa con trai cho vua.
Ðứa con trai ấy, do lý do gì lại không làm chủ vương quốc thuộc sở hữu của người cha? Thuở xưa, một vị vua có đứa con trai từ một người con gái đi lượm củi, và một cuộc gặp gỡ tình cờ đã cho người con trai ấy vương quốc. Vua Pasenadi yêu cầu Thế Tôn làm sáng tỏ ý nghĩa câu chuyện. Thế Tôn liền kể câu chuyện quá khứ.
***
Thuở xưa, ở Baranas (Ba-la-nại), vua Brahmadatta đi vào ngự uyển với uy nghi lớn của nhà vua. Ðang đi qua lại để tìm trái cây và bông hoa, vua gặp một thiếu phụ đang lượm củi, vừa lượm vừa hát. Vua đắm say nàng và ăn ở với nàng. Bồ-tát được thụ thai trong bụng nàng. Nàng cảm thấy bụng nàng nặng nề như mang lưỡi tầm sét của thiên chủ Sakka (Đế Thích). Biết rằng mình đã có thai, nàng tâu nhà vua việc ấy. Vua đưa cho nàng một chiếc nhẫn và nói:
- Nếu sanh con gái, hãy giữ chiếc nhẫn này để lấy tiền nuôi dưỡng nó. Nếu sanh con trai, hãy đem nó đến cho ta với chiếc nhẫn này.
Nói xong vua ra đi. Khi bào thai đúng thời, nàng sanh Bồ-tát. Ðến tuổi Bồ-tát đi được, chạy được, trong khi chơi ở sân chơi, có tiếng la:
- Ta bị đứa không có cha đánh.
Nghe vậy, Bồ-tát đi đến mẹ và hỏi:
- Ai là cha con?
- Này con thân, con là con vua Baranas.
- Thưa mẹ, có cái gì làm chứng?
- Này con thân, vua có cho chiếc nhẫn này và nói: “Nếu sanh con gái, thì giữ chiếc nhẫn này để nuôi dưỡng nó. Nếu sanh con trai, hãy đem nó đến cho ta với chiếc nhẫn này”. Nói xong, nhà vua ra đi.
- Thưa mẹ, sự tình là như vậy, sao mẹ không đưa con đến gặp cha?
Nàng biết ý định của con, nên đem con đến cửa cung điện và xin yết kiến vua. Khi được gọi vào, nàng đảnh lễ vua và tâu:
- Thưa đại vương, đây là con của đại vương.
Vua biết vậy, nhưng cảm thấy xấu hổ trước đông đảo quần chúng nên nói:
- Nó không phải con của ta.
- Tâu đại vương, đây là chiếc nhẫn của ngài. Chắc ngài nhận ra được chiếc nhẫn này?
- Ðây không phải là chiếc nhẫn của ta!
- Tâu đại vương, tôi không có vật gì khác để bảo chứng cho sự thật. Nếu đứa trẻ này là con ngài, nó sẽ đứng trên hư không. Nếu không phải, nó sẽ rơi xuống đất và chết!
Rồi nàng cầm chân Bồ-tát quăng lên hư không. Bồ-tát ngồi kiết già trên hư không và với âm thanh dịu ngọt, tuyên bố pháp cho phụ vương, đọc bài kệ này:
Kính thưa bậc đại vương,
Tôi là con trai ngài,
Kính thưa bậc nhân chủ,
Hãy nuôi dưỡng con lớn.
Vua nuôi dưỡng người khác,
Không nuôi con mình sao?
Nghe Bồ-tát ngồi trên hư không thuyết pháp như vậy, vua bèn nói:
- Hãy đến, này con thân, ta sẽ nuôi con! Ta sẽ nuôi con!
Và vua đưa hai tay lên. Một ngàn bàn tay đưa lên để đón Bồ tát, nhưng Bồ-tát không xuống bàn tay nào khác, chỉ xuống vào bàn tay nhà vua, và ngồi trên bắp vế vua. Vua phong cho con làm phó vương, phong cho mẹ làm hoàng hậu. Sau khi vua mệnh chung, Bồ-tát lên làm vua có tên là Katthavahanaraja (vua của người lượm củi), trị quốc với chánh pháp, và khi mệnh chung Ngài đi theo nghiệp của mình.
***
Sau khi kể pháp thoại này cho vua Pasenadi nước Kosala, trình bày hai câu chuyện và kết hợp chúng với nhau, bậc đạo sư kết luận với sự nhận diện tiền thân như sau:
- Thời ấy, người mẹ là Mahamaya, người cha là Tịnh Phạn vương, và vua Katthavahanaraja là ta vậy.