Cảm Nhận Khóa Tu Mùa Hè
MẸ KHÓC…!

MẸ KHÓC…!

                   “Thời gian trôi qua thật mau 
                     Bóng dáng mẹ 
                                          đã phôi pha theo tháng ngày... 
                     Và giờ mỗi đứa một phương 
                     Bao nhiêu giọt yêu thương
                                                          đã chia hết rồi”

Cách đây không lâu, trước khi tham gia Khóa tu mùa hè, con có đi cùng người bạn lên thăm bà con ở trong bãi rác ở Long Thọ (Nhơn Trạch, Đồng Nai). Ấn tượng đầu tiên đập vào mắt con là hình ảnh một người tuổi trung niên đang cắm cúi nhặt những bọc nilon nằm hỗn tạp trên một đống xà bần, rác thải hôi thối. Thấy vậy, con liền chạy đến hỏi thăm:

- Bà ơi! Bà đang nhặt bọc nilon hả bà?

- Ừ! Nhờ bãi rác này mà bà sống ở đây được hơn ba năm rồi đó! Bà mỉm cười với con và trả lời.

- Quê bà ở đâu?

- Quê bà ở Cà Mau!

- Vậy con cháu bà đâu?

Bà im lặng nhìn con, thấy vậy con hỏi tiếp:

Chắc bà cũng lớn tuổi rồi sao không để họ nuôi mà phải làm vất vả như vậy ạ?

Bà nghỉ tay, ngồi bệt xuống đất, ánh mắt đượm buồn, nhìn về phía xa xăm, trả lời:

Bà có năm người con, rồi tụi nó lớn, bà cũng dựng vợ, gả chồng đàng hoàng. Nhưng sau khi ba tụi nó mất, không ai chịu nuôi bà hết…

Nói đến đây, gương mặt đầy nếp nhăn của bà co giúm lại, hằn trên gương mặt khắc khổ ấy, là những nếp nhăn chằng chịt khiến cho có vẻ như đang khóc, nhưng mắt đã khô vì ngày trước, bà đã khóc rất nhiều và giờ đây không còn nước mắt để khóc nữa. Bà kể, khi mấy đứa con không ai nhận nuôi bà, thậm chí còn có người xua đuổi bà, bà buồn lắm, bà chỉ muốn chết đi cho xong, nhưng may thay, còn có đứa cháu nội biết thương bà. Rồi hai bà cháu bỏ quê lên đất Đồng Nai kiếm sống. Có người chủ bãi rác tốt bụng đã đem hai bà cháu về đây làm hơn ba năm rồi, ba năm sống ở một nơi mà người ta gọi là thế giới của ruồi nhặng, một nơi mà cả ngày lẫn đêm, mùi hôi thối của rác thải bốc lên nhức cả mũi. Con tự hỏi, tại sao bà có thể chịu đựng được?

Nhưng các bạn có biết không? Tình bà cháu đã giúp bà vượt qua tất cả những điều đó. Tuy nhiên hạnh phúc đã không mỉm cười với bà, khi đứa cháu cũng vừa lấy chồng và theo chồng về quê, để bà ở đây một mình, không người thân thuộc. Bà nói bà sẽ ở lại đây, làm kiếm tiền gửi về quê cho con cháu nó mừng, bà còn sức thì con làm.

Hỏi thăm bà một lúc lâu, trước khi chào tạm biệt ra về, con hỏi bà: “Vài năm nữa, khi bà không làm nổi để kiếm tiền thì ai sẽ lo cho bà?”. Bà không nói gì, nhưng từ hai khóe mắt hõm sâu ấy, những dòng nước mắt trào ra!

Nguyễn Huỳnh Trí
 
Sách cùng thể loại
Bức Thư Gửi Phật
Bức Thư Gửi Phật
Nhiều tác giả
Hè Về
Hè Về
Nhiều tác giả
Sâu Thẳm Lòng Con
Sâu Thẳm Lòng Con
Nhiều tác giả
Con đường hạnh phúc
Con đường hạnh phúc
Nhiều tác giả
Lời Con Kể
Lời Con Kể
Nhiều tác giả
Lời Trái Tim Muốn Nói
Lời Trái Tim Muốn Nói
Nhiều tác giả