Mặt trời của con
CỐ LÊN! BA ƠI!
“Dù thế nào, trong con ba vẫn là một người cha hiền từ, bao dung và trách nhiệm”.
Khi những tiếng hát của thầy Tâm Trường cất lên, đã có những dòng lệ nóng ấm chảy tràn trên má. Những giọt nước mắt như thấm sâu vào tận trong tim, đánh thức tâm hồn lầm lỗi của một đứa con bất hiếu.
Bài hát ấy con đã nghe không biết bao nhiêu lần. Nhưng chưa bao giờ con thấy xúc động, nghẹn ngào như khi ngồi nơi giảng đường của chùa Hoằng Pháp. Con được lắng nghe những lời thuyết pháp chân thành của thầy Thích Trí Chơn. Lòng bồi hồi, con chợt nhận ra những điều thầy giảng tuy giản dị mà sâu sắc. Vậy mà, trước nay con không hề nhận thấy mình đã gây ra nhiều lỗi lầm với cha mẹ. Con đã có những cư xử vô lễ, bất hiếu. Vì thế, con đã làm cho ba mẹ buồn phiền nhiều.
Dù không sinh ra trong gia đình khá giả, nhưng con đã có được một niềm hạnh phúc giản đơn là còn có ba mẹ. Ba mẹ là bóng cả che chở đời con, cho con được tựa nương, được bảo bọc. Con đã nghe câu chuyện về người cha vũ phu đắm chìm trong men rượu đánh đập vợ nhẫn tâm. Con thật sự cảm thương cho những đứa con của họ. Con tự thấy mình hạnh phúc khi không phải sống trong một gia đình như vậy. Nhưng, con hận bia rượu vì nó đã cướp đi của con người cha hiền từ, bao dung. Chính bia rượu đã khiến ba trở thành người cha vô tâm làm khổ mẹ, làm khổ gia đình. Cũng chính men rượu ấy đã khiến gia đình con phải bán nhà đi nơi khác sinh sống. Cho đến nay, gia đình con vẫn chưa có được ngôi nhà của riêng mình. Con luôn mơ ước một ngày nào đó gia đình con sẽ có một ngôi nhà thực sự, không phải ở thuê, ở mướn nữa. Rồi ba sẽ bỏ được rượu, gia đình lại vui vầy hạnh phúc như xưa.
So với trước, con biết ba đã bớt nghiện rượu đi nhiều. Và mặc dù nghiện rượu nhưng ba không bao giờ đánh mẹ, đánh con. Điều đó đã làm con cảm kích vô cùng. Vì con nghĩ, trong ba vẫn có tình thương yêu bao la, vô bờ dành cho gia đình. Đã có lúc con ước rằng một ngày chỉ có ban ngày để ba không đắm chìm trong men rượu. Những lúc đó ba như là một người khác hoàn toàn.
Con biết ba luôn cảm thấy day dứt vì đã làm khổ gia đình. Nhiều lần con thấy ba bỏ rượu và muốn làm lại từ đầu. Nhưng rồi ba lại bất lực vì không thể chiến thắng được bản thân. Con hiểu làm được điều đó thật khó khăn. Con mong ba hãy cố gắng lên, con luôn ủng hộ ba. Con không hề muốn có thái độ bất hiếu với ba, nhưng chính con cũng không hiểu vì sao mình lại xử sự như vậy. Giờ đây, con đã hiểu được nỗi khổ của ba và thấy thật sự hối hận.
Khóa tu mùa hè ở chùa Hoằng Pháp thật sự đã làm con nhận ra rất nhiều điều. Con nhận ra nhiều sai lầm của chính mình và tự thấy thật hổ thẹn với ba mẹ. Con muốn một ngày nào đó được về lại bên ba, nắm lấy bàn tay gầy guộc, con sẽ nói: “Con thương ba lắm!”. Nhưng sao con vẫn thấy thật khó bật thành lời, trong khi con lại có thể dễ dàng nói điều đó với mẹ. Phải chăng giữa ba và con vẫn chưa nối được sợi dây đồng cảm?
Còn với mẹ, con thương mẹ lắm và ba cũng vậy phải không? Mẹ đã khóc rất nhiều, ba biết không? Những đêm giật mình tỉnh giấc, con vẫn thấy bóng mẹ ngồi đó lặng lẽ với nỗi buồn riêng. Mẹ buồn vì không lo được đầy đủ cho anh em con. Nhưng mẹ ơi, mẹ đã sinh con ra, bươn chải nuôi con khôn lớn, ăn học thành tài, như vậy đã là quá sức mẹ rồi.
Ba mẹ ơi! Bấy nhiêu ân tình ba mẹ dành cho con cao tựa Thái Sơn, rộng như biển cả. Con biết làm sao đền đáp công ơn của cha mẹ. Khi giờ đây, con vẫn chưa thể phụng dưỡng hai người con yêu thương nhất.
Ba ơi, con biết ba sẽ không dịu dàng ấm áp và gần gũi như mẹ, sẽ không hôn trán con mỗi khi con bệnh. Nhưng như thầy nói, tình thương của cha thường mặn như muối, đó chính là hành trang cho con vững bước trên đường đời.
Ba ơi! Ba hãy làm lại từ đầu, tất cả vẫn chưa muộn. Con mong ba luôn biết rằng, bên cạnh ba lúc nào cũng có mẹ và chúng con. Dù thế nào, trong con ba vẫn là một người cha hiền từ, bao dung và trách nhiệm.
Con đã và đang trải qua những khó khăn, thử thách trong đời sống sinh viên. Có những lúc con đã thấy bất lực, nản lòng. Nhưng ba mẹ chính là nguồn động viên lớn nhất để con vững bước trên đường đời. Một lời cảm ơn không bao giờ là đủ. Con đã lớn, đã thực sự bước vào đời. Ba mẹ hãy yên tâm vì con sẽ cố gắng giữ cho tâm mình trong sạch và sẽ luôn tinh tấn tu tập theo lời Phật dạy. Con sẽ sống sao cho xứng đáng với công ơn của ba mẹ, với niềm tin mà tất cả những người thân yêu đã đặt nơi con.
Con thật may mắn khi được đến chùa Hoằng Pháp tu tập một tuần, gác lại được những công việc làm thêm. Trong ánh sáng quang minh của Phật pháp, con đã có cơ hội tìm lại chính mình. Ở nơi đây, con luôn thầm nguyện cầu cho ba mẹ và những người thân yêu được mạnh khỏe, an vui.
Con biết dù đứa con bất hiếu này đã gây ra biết bao lỗi lầm nhưng ba mẹ vẫn dành cho con tình yêu thương, sự bao dung và tha thứ. Con biết dù đi suốt cuộc đời này, con cũng chỉ có ba mẹ thôi, những người duy nhất nguyện hy sinh cả cuộc đời vì chúng con.
“Con dẫu lớn vẫn là con của mẹ
Đi hết cuộc đời mẹ vẫn theo con”.
Từ rất lâu con đã muốn nói những lời này với ba mẹ. Nhưng thật khó bật thành lời. Con thầm cảm ơn quý thầy đã tạo cơ hội để con được sẻ chia, viết nên những dòng tâm sự này.