Lá Thư Còn Lại 1
Lá Thư Thứ 127
Cầu Lớn, ngày 27 tháng 01 năm 1995
Kính bạch thầy!
Không biết lá thư này có đến với thầy trước giờ giao thừa không? Trước tiên, trò kính chúc thầy bước qua năm mới trọn hưởng mùa xuân vạn hạnh và pháp thể an khương!
Vừa rồi trò được thầy tặng tập truyện ngắn “Bằng tất cả tấm lòng” do thầy viết. Trò đã đọc trong thời gian bận rộn của ngày cuối năm, lúc ấy tâm trạng đang bâng khuâng - vì tâm đang nhớ về quê hương, mắt đang nhìn thẳng vào sự đời thấy thế thái nhân tình mà ngán ngẩm, may thay đọc được tập truyện của thầy viết! Trò thấy ý vị của nhân sinh, phảng phất hương đạo, một đốm lửa sưởi ấm những ngày cuối đông!
Thưa thầy, tập truyện “Bằng tất cả tấm lòng” đúng hơn là thầy ghi lại những cảm nghĩ và cảm nhận về những sự việc trong cuộc đời bình thường hằng ngày qua cái nhìn sâu sắc của thầy như trong tựa:
- Bằng tất cả tấm lòng.
- Cảm nghĩ từ một pho tượng.
- Đeo mắt kính.
- Chắp tay xá chào.
- Mong ước đầu xuân.
Con đọc những bài trên cũng bằng tấm lòng khao khát nên dễ cảm nhận... Văn thầy viết bình dị nhưng ý nghĩa uyên sâu. Thưa thầy lúc trước trò cũng đã thực nghiệm đời sống trong thiền lâm nên cũng biết những việc rất đơn giản mà tâm nó chẳng đơn giản chút nào. Được tiếp xúc và biết thầy hành pháp Tịnh, nhưng trong tập truyện ấy thầy hành văn rất Thiền, phải chăng hành một pháp nào mà đến rốt ráo thì cũng đều là chân ngã, đúng không thầy?
Thưa thầy, trong bài tựa: “Nhà sư hạnh đầu đà”, thầy có đề cập đến một vị sư hành trì pháp hạnh đầu đà được tự tại và an lạc, phước tướng trang nghiêm, nên cảm hoá được những người khác - thầy diễn tả hình dung vị sư đó, mà trò cảm nhận một vị sư rất quen và tương tự như thầy đã diễn tả, đó có phải là sư Giác Bổn không ạ? Nếu là sư ấy, thì trò nghe đâu là sư đã viên tịch trên một chiếc ghe để trở về “không”, phải không thầy? Nếu đúng vị sư ấy thì có một thời gian trò có học hỏi với vị sư đó.
Đọc tập truyện của thầy xong, trò lại hưởng được hương vị xuân không phải của thiên nhiên mang lại mà hương vị tươi sáng của đạo từ, và bất giác nhớ lại bài thơ của thiền sư Mãn Giác:
Xuân đi trăm hoa rụng
Xuân đến trăm hoa cười
Trước mắt việc đi mãi
Trên đầu già đến rồi
Đừng bảo xuân tàn hoa rụng hết
Đêm qua sân trước một cành mai.
Nhân tiện đây, trò kính tặng thầy bài thơ ngắn:
Thiền Thi
Nhà ai, ai ở trong nhà...
Tâm từ ác thế, thế mà từ tâm
Hương sen ngào ngạt trong đầm
Vốn sen đã chịu tháng năm với bùn.
Mùa xuân 94
Thiện Pháp - Phan Văn Chính