Bức Thư Gửi Phật
Kính gửi đức Thế Tôn!
Đã lâu lắm rồi, con chưa mở lòng mình để nói ra nỗi niềm trong con với một ai. Bởi trong cuộc sống này, con chưa tìm thấy một ai có thể thấu hiểu và lắng nghe những gì con nói. Thế nhưng hôm nay, nhân duyên đã đưa con đến với khoá tu mùa hè do chùa Hoằng Pháp tổ chức, để con được mở lòng mình với đức Phật. Bởi, con có lòng tin vào Người.
Đức Phật ơi! Mất mát lớn nhất của đời người là gì ạ? Đối với con, có lẽ mất mát lớn nhất của đời con là mất đi người mẹ của chính mình. Mất mẹ, con mất đi một nửa trái tim để sống, mất đi một bầu trời tươi sáng và mất đi cả một vốn liếng yêu thương. Con sinh ra vừa tròn chín tháng tuổi thì căn bệnh ung thư quái ác đã cướp đi vĩnh viễn người mẹ hiền của con. Chín tháng tuổi, một cái tuổi còn quá nhỏ để con có thể cảm nhận được nỗi đau lớn lao ấy. Rồi, con vô tư lớn lên trong vòng tay yêu thương của những người trong gia đình. Con thấy rằng con đã quá đỗi hạnh phúc khi được mọi người dành tất cả tình yêu thương cho con. Lúc ấy, con thấy mình hạnh phúc hơn bao giờ hết!
Thế rồi, con dần trưởng thành. Bây giờ, con đã là một thiếu nữ 18 tuổi. Một cái tuổi đủ lớn để con thực sự cảm nhận được hết nỗi mất mát lớn nhất của đời mình: mất đi người mẹ yêu quý.
Đức Phật ơi! Bạn của con từng bảo rằng: “Mày mất mẹ, nhưng mày được mọi người trong gia đình dành tất cả tình thương cho mày là đã hạnh phúc lắm rồi. Còn cả khối người còn mẹ mà không được như mày!”. Liệu bạn ấy nói có đúng không ạ?
Đúng là con đã rất hạnh phúc khi được mọi người yêu thương, chăm sóc. Con sống sung sướng hơn một số bạn đang còn mẹ. Thế nhưng, đức Phật ơi! Con nghĩ đó là thứ mà ông trời bù đắp cho con. Ông lấy đi vốn liếng duy nhất của đời con là “mẹ”, rồi đổi lại cho con một cuộc sống đầy đủ, ấm no, hạnh phúc. Nhưng có mấy ai hiểu được rằng, con cần mẹ hơn tất cả đức Phật à! Cuộc sống vốn có muôn vàn những khó khăn, thử thách, con đã không ít lần vấp ngã, thất bại, những lúc ấy con cần mẹ ở bên hơn bao giờ hết. Gia đình con yêu thương con, nhưng họ chưa thực sự hiểu con, họ chưa một lần lắng nghe và thấu hiểu những gì con chia sẻ.
Đôi lúc, gặp những khó khăn trong cuộc sống, con dường như bế tắc và tuyệt vọng, con không tìm ra được lối thoát cho bản thân và điều quan trọng là không một ai cho con đủ niềm tin để tâm sự. Những lúc ấy con cần mẹ lắm, con muốn chạy đến ôm chầm lấy mẹ, để được mẹ vuốt ve mái tóc, để được mẹ ôm con vào lòng và cho con những lời khuyên đáng quý nhất. Chỉ cần vậy thôi, nhưng mà trong 18 năm và có lẽ suốt quãng đời còn lại con sẽ không có được. Nhìn những bạn bè đồng trang lứa, có mẹ bên cạnh chăm sóc, sẻ chia; rồi nhìn lại bản thân đêm về thu mình trong bốn góc tường, lặng lẽ khóc; lúc ấy, con thầm trách sao ông trời quá bất công, quá tàn nhẫn với con. Tại sao lại cướp mất đi người mẹ mà con yêu quý nhất? Nhưng rồi, lúc tĩnh tâm, con lại hiểu âu cũng là số phận.
Đối với con, mẹ là một món quà vô giá mà tạo hoá đã ban tặng cho con. Dù rằng mẹ đã không còn bên con nữa, nhưng trong con, mẹ luôn tồn tại, mẹ là tất cả. Con yêu mẹ!
Ấy vậy mà, ngày nay, có không ít bạn trẻ không biết trân trọng món quà vô giá ấy. Các bạn mải mê đuổi theo những đam mê, những cuộc chơi, những khao khát của bản thân để rồi vô tình lãng quên đi vị trí quan trọng của mẹ. Theo đám bạn đi chơi thâu đêm, quên mất mẹ đang thức chờ cửa trong lo lắng. Ngồi nhà hàng thưởng thức những đồ ăn ngon, mặc cho mẹ ngồi mãi bên mâm cơm nguội lạnh đợi mình về. Ngửa tay xin tiền của mẹ, rồi lao vào những cuộc ăn chơi, trác táng, mà đâu biết rằng mẹ đã đổ biết bao nhiêu mồ hôi, công sức, đôi tay và bàn chân mẹ đã chai sần để kiếm ra được những đồng tiền ấy. Có bao giờ, các bạn thử suy nghĩ lại những gì mình đã từng làm chưa?
Đức Phật ơi! Con chỉ mong sao những giáo lý của Ngài, những ngọn đuốc soi đường của Ngài, sẽ chỉ lối cho con và tất cả những bạn trẻ bước đúng trên con đường đời. Con sẽ luôn cố gắng y giáo phụng hành những lời Phật dạy.
Đức Phật biết không? Con đã từng có rất nhiều ước mơ, nhưng điều duy nhất con mong thành hiện thực là mẹ sẽ trở về bên con. Lúc ấy con sẽ là một đứa con ngoan, con sẽ ở bên chăm sóc cho mẹ, để con có thể đền đáp được một phần nào đó ơn mang nặng đẻ đau và ơn nuôi dưỡng con của mẹ. Nhưng con hiểu, cuộc đời sẽ không bao giờ tồn tại hai chữ “giá như” và cũng không có một ai chết đi rồi sống lại. Nhưng con vẫn sẽ cố gắng trở thành một đứa con ngoan, bởi con tin mẹ vẫn luôn dõi theo con từ thế giới bên kia. Con mong muốn hồng ân của đức Phật sẽ giúp mẹ con sống tốt ở thế giới ấy!
Đức Phật ơi! Con cảm ơn Người đã lắng nghe những gì con tâm sự. Được nói ra hết những tâm tư trong lòng, con thật sự thấy tâm hồn mình vô cùng nhẹ nhõm. Con xin hứa sẽ là một Phật tử sống tốt đời đẹp đạo và đức Phật sẽ mãi luôn ngự trị trong tim con.
Qua bức thư này, con cũng xin thành kính gửi lời cảm ơn tới quý thầy và quý sư cô đã cho con và các bạn một khoá tu ý nghĩa. Con tin rằng, dù thời gian chỉ là bảy ngày tu ngắn ngủi nhưng sẽ đủ để đánh thức những tâm hồn đẹp đã ngủ quên.
Nam mô A-di-đà Phật!
Nguyễn Thị Quỳnh Như - Bà Rịa-Vũng Tàu